5/5 - (2 bình chọn)

Một ngày mưa buồn như tâm trạng tôi bây giờ vậy, tự hỏi: “Ở tuổi 29 chưa kết hôn cũng bị coi là đứa con hư, bất hiếu sao”?

Sự khác biệt thế hệ, suy nghĩ giữa bố mẹ và tôi khiến mọi thứ càng mệt mỏi hơn. Theo như lời mẹ nói: “Lấy thằng nào chẳng được, tao với bố mày gặp nhau 1-2 lần rồi lấy, ở đến bây giờ có sao đâu. Cần gì yêu, bao đứa yêu nhau thắm thiết rồi về đánh nhau lại ly hôn đó thôi”. Bố tôi nói: “Gia đình không giàu có gì; mày cũng chẳng phải giỏi giang, cành vàng lá ngọc, hoa khôi hoa hậu, kén chọn cành cao cành thấp gì nữa, thằng nào tử tế thì lấy đi. Ở cái làng này, bằng tuổi mày chúng nó có con hết rồi đấy”.

Với một đứa hướng nội, tôi không thích tranh cãi, cũng chẳng muốn giải thích gì, chỉ im lặng nhưng cũng không nghe theo. Tôi biết những lời nói đó chỉ xuất phát từ tình thương yêu, sự quan tâm nhưng sai cách của bố mẹ thôi. Tôi không trách nhưng sao lòng buồn như vậy. Nghe những lời không hay về bản thân nhiều, tôi lắm khi tự hỏi mình kém cỏi đúng không, rồi lại hoài nghi chính mình. Có đúng tôi kén chọn không? Vì kém cỏi mà lại cứ thích những người cao hơn mình để rồi nhận lại đau thương. Vì kém cỏi lại nghĩ mình giỏi giang nên từ chối những mối được giới thiệu mà cảm thấy không hợp.

Tôi tự kiểm điểm bản thân, nhìn lại mình, đa số tôi từ chối họ vì cảm thấy không có sự đồng cảm, chia sẻ. Tôi nói chuyện với họ không hợp, người thì lớn tuổi chỉ cần lấy vợ, không cần yêu đương; người nói chuyện quá u uất, tăm tối, khiến tôi cũng mệt mỏi theo. Tôi thấy có lỗi với một vài người khi chỉ nhìn ảnh đã cảm thấy không hợp nhãn. Có anh thấy hợp, có thể tiến xa hơn nên muốn tìm hiểu, vậy mà mới một tháng nói chuyện anh đã muốn gia đình hai bên sang gặp gỡ. Tôi nói để hai đứa tìm hiểu thêm đã, không muốn vội vàng, vậy mà nói mãi anh chẳng hiểu, lúc nào gặp cũng chỉ một điều bố mẹ anh bảo muốn sang nói chuyện. Tôi thấy người đàn ông mà đến một chuyện đơn giản vậy mà cũng không trao đổi lại được với bố mẹ nên đành từ chối.

Tôi cũng có cảm tình với một vài người nữa nhưng mọi chuyện không đi đến đâu. Một em ít hơn 2 tuổi, nói chuyện khá hợp, có khi nói đến 1-2h sáng cũng không hết chuyện, hay đi chơi đi ăn cùng nhau; khi tôi có tình cảm thì em dừng lại, dứt khoát không liên lạc gì nữa. Tôi khá buồn, rồi thời gian cũng nguôi ngoai, giờ cả hai là bạn bình thường, chỉ hỏi thăm khi cần thiết, không còn nói chuyện nhiều như trước.

Gần đây tôi quen một anh, có lẽ là trải nghiệm không thể quên. Vì cô đơn và có thể ế quá lâu nên dù cả hai có lối sống khác nhau tôi vẫn cố đâm đầu vào với sự tin tưởng, hy vọng. Tôi bỏ qua mọi hành động chứng tỏ anh không hề thích mình như lời anh nói, tôi làm vậy chỉ để được thỏa mãn cảm giác tự lừa dối mình, rằng tôi đang được yêu thương và trân trọng. Sự giả dối tạm bợ không được lâu dài, cuối cùng anh cũng biến mất, nhanh và bất ngờ như cách anh xuất hiện.

Tôi đọc vài cuốn sách, tự vạch ra vài tiêu chuẩn kiếm người yêu cho mình. Đây có phải yêu cầu quá cao không: Sinh năm 1996 đến 1989, cao 1m67 trở lên, khỏe mạnh, bình thường, trình độ học vấn cao đẳng trở lên, ở trong bán kính 20-30 km đổ lại; là nhân viên, kỹ thuật, kinh doanh, tự do… không yêu cầu cụ thể, cần tu chí làm ăn, tự tin có khả năng chăm lo vợ con. Tính cách người đó cần tích cực, mạnh mẽ, có chính kiến, ham học hỏi, quan tâm, ân cần.

Nghe buồn cười không nhỉ? Nhìn tiêu chuẩn này, tôi thấy xung quanh có một bạn gần đủ tiêu chí, thế nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè, không có cảm xúc để phát triển thành tình yêu. Vậy thì mọi tiêu chuẩn đều chỉ tương đối đúng không? Quan trọng vẫn là duyên số. Chẳng cần tiêu chuẩn gì cả, đơn giản mình cứ là mình, sống tốt, học cách yêu bản thân vô điều kiện, tích cực hơn, mở rộng mối quan hệ và điều tốt đẹp sẽ đến, đúng không các bạn? Vài dòng chia sẻ với các bạn trong lúc tâm trạng lộn xộn ngày mưa. 

Đây là dòng tâm sự được chia sẻ trên Vnexpress

Một số lời bình của độc giả rất hay mà ICondom ghi lại.

Độc giả Thanh:

Cái se lạnh cũng khiến tâm tư “vờ như mùa đông đã về”. Có những cảm xúc đi qua đời mình mà ngỡ ” dường như ai đi ngang cửa” chẳng chịu dừng chân. Có những chiếc lá đắm mình theo làn gió thu chối từ cái nâng niu của thân cành. Có những con thuyền mãi lênh đênh chưa tìm thấy bến đỗ yên bình. Cũng có những bước chân độc hành trong hạnh phúc nội sinh của chính mình. Lại có những chú ngựa tung hoành ngang dọc chở trên lưng gói hành trang cô đơn làm bạn đường …

Chiếc lá thu phai sợ lắm phải rơi trên mỏm đá lởm chởm, xấu xí, xem lòng đất mẹ mới là nơi đầy tình yêu thương ấm áp, bao dung. Con thuyền vững lái sẽ đến được bến bờ viên mãn. Bước chân độc hành tự tin ngày mới sắp đến ở cuối chân trời kia. Những chú ngựa rong ruổi rồi cũng đến lúc dừng chân trên thảo nguyên xanh ngát mùi hương cỏ.

Mỹ nữ an tĩnh: Chị thấy những người em kể không phù hợp để lấy làm chồng thật mà, cũng chẳng phải kén chọn gì lắm. Tại áp lực từ gia đình nên em mới khổ tâm, cứ chăm chăm vào chuyện lấy chồng thì sao thấy vui vẻ được. Việc của em bây giờ là phấn chấn lên, đọc thêm sách về tâm lý hẹn hò, tập trung phát triển công việc, tỏa ra năng lượng tích cực để người khác yêu mến, gặp gỡ thật nhiều người, đừng vì nôn nóng mà lấy đại một người nhé. Tuổi 29 bị chơi vơi chút thôi, qua 30 là lại bình tĩnh ngay

Độc giả Sen xanh: Mong chị đọc được ý kiến của em. Hôn nhân là chuyện rất quan trọng, nửa kia sẽ đi với chị hết cuộc đời, là bố của con chị, là sĩ diện của chị với bạn bè, thậm chí trong lúc chị nằm trên bàn mổ tình trạng khẩn cấp người đó còn có quyền thương lượng vs bác sỹ tiếp tục hay ko. Đến nửa mạng của chị là cho người ta rùi, nên chọn người hợp lí là cần thiết. Nếu lên một chuyến xe ko đúng tuyến thì chị có đi mãi đi nữa cũng ko đến nơi mình cần, những người giục chị lên xe lại chẳng ai đồng hành với chị đâu, rùi lúc chị khổ hay lạc lõng lại mình chị chịu, nên đừng có quan tâm ai nói làm gì, sống ngang tàn lên. Chị cần thương bố mẹ bằng cách sống hạnh phúc, vì khi mình ko hạnh phúc bố mẹ sẽ giằn vặt lắm.

Em khuyên chị, tiêu chí nên thêm là người sẽ trở thành được người bố tốt cho con mình, gặp người bao dung và biết Phật pháp thì càng tốt. Nếu chị chưa gặp thì là duyên chưa tới, hãy sống thật tốt, làm mọi việc luôn đúng giờ, biết tôn trọng thời gian của mình và của người, làm nhiều điều thiện và làm việc có trách nhiệm, nhân quả sẽ giúp chị lấy được chồng đúng lúc và là người tốt. Có mấy comment của mấy ông nói chị kén chọn, nhưng kêu mấy ông ý lấy cô xấu xấu mà lương ít thì cũng ko ai chịu đâu, hay gặp người đẹp nhưng ko biết đối nhân xử thế thì họ cũng chẳng chọn. Đừng để ý mấy lời khuyên tiêu cực, mà hãy tập trung vào bản thân. Chúc chị hạnh phúc.

Ky lê: Văn hóa của người VN mình là tới 18 tuổi hoặc học xong đại học là lo tranh thủ cưới vợ gả chồng. Còn qua 26 tuổi mà chưa cưới thì bị coi là già ế… Thật ra thì nếu sống vì thiên hạ thì theo tiêu chuẩn vậy. Tuy nhiên họ không sống cuộc sống của bạn. Bạn làm sao làm, miễn bạn thấy vui và hạnh phúc. Ở đây ba mẹ bạn còn xúi lấy đại người nào..vv. Bậy hết sức bậy. Hạnh phúc của con cái, bậc làm cha mẹ mà xúi vậy thì thật đáng buồn.

Còn bạn, bạn bao nhiêu tuổi và bạn có nhận xét gì về câu chuyện này?