Xin chào mọi người,
Chào những người vô tình đọc những dòng tâm sự này của mình.
Dạo gần đây có rất nhiều bài báo về các bạn trẻ lên rừng xuống biển, đơn giản là tìm cho mình 1 cách hoà nhập mới. Không cần lo nghĩ về thực tại, à mà không vẫn lo cơm áo gạo tiền. Nhưng bằng 1 cách khác là đến 1 vùng đất mới để sống…
Mình cũng đi theo xách ba lô, 1 vài cuộc gọi điện cho nhà xe, 1 vài dòng lướt facebook để tìm chỗ ở. Thế là lên đường, đi mà như không đi. Vẫn vậy, cái cảm giác này thực sự đáng ghét.
Nó chẳng giúp tôi lớn hơn gì cả, cứ như 1 đứa trẻ sợ hãi bởi bản thân sợ hãi những điều đang đến.
Bước chân lên xe, và bắt đầu 1 chuyến hành trình mới, gặp ai không cần biết, nghĩ gì không cần tính. Cứ thế tôi đã đi hết những miền quê, những món ăn. Để rồi những chuyến đi kết thúc rồi cũng phải đối mặt với thực tại.
Tôi bắt đầu nhìn lại mình trên gương, và tự hỏi mình: Rốt cuộc học được gì ở những chuyến đi, hay chỉ rơi rớt 1 chút tiền trong tài khoản đổi lại tôi được gì.
Be the first to write a comment.